Là quà tặng của đất trời
Êm đềm như giọt sương đêm
Tinh khôi trên làn cỏ biếc
Hương tỏa đâu đây, náo nức
Im nghe từng không miên man
Trời ngỡ xanh hơn tít tắp
Hừng đông lấp loáng ánh vàng
Ui chao, một làn gió thoảng
Mơn man búp non đầu cành
Ai biết thiên đường hư thực
In dấu phương nào mênh mang?
ĐÀO NGỌC LÝ
Nguồn: Tạp chí VHNT số 576, tháng 7-2024