Có một miền ký ức
Còn đầy những yêu thương
Thuở đầu trần chân đất
Bao sớm chiều rong chơi
Đuổi theo con chuồn nhỏ
Bên nền cỏ non xanh
Trèo lên cây hái ổi
Nghe gió đưa mát lành
Xếp chiếc thuyền bằng giấy
Rồi thả xuống dòng trôi
Cứ nhìn theo đăm đắm
Sóng cuốn thuyền xa xôi
Mùa đi qua lặng lẽ
Tuổi thơ cũng xa rồi
Ký ức còn lắng lại
Chẳng bao giờ phôi phai.
TRẦN KỲ DUYÊN
Nguồn: Tạp chí VHNT số 528, tháng 3-2023