Mẹ tôi tuổi đã xế chiều
Còng lưng mẹ gánh mọi điều đắng cay
Đời người ngắn ngủi qua ngày
Một chiếc lá rụng thổi bay kiếp người
Mẹ tôi tần tảo một đời
Tóc mẹ bạc trắng mây trời hơn thua
Nỗi buồn mẹ muối làm dưa
Bao nhiêu cay đắng nồng chua phận người
Đời người như cuộc dạo chơi
Dở lưng đã hết kiếp người đa đoan
Số phận rồi cũng vỡ tan
Chớp mắt một cái như làn khói hương
Đời mẹ chịu khổ trăm đường
Cơ hàn chắt bóp tình thương cao vời
Mẹ như ánh sáng muôn nơi
Xua đi bóng tối sáng ngời trần gian.
LÊ KHÁNH NHÂM
Nguồn: Tạp chí VHNT số 534, tháng 5-2023