Bây giờ là mùa hoa vải. Khắp nơi trên quê hương tôi ngập tràn một màu hoa vải trắng xóa. Như hiểu được nỗi lòng của đứa con vùng đất vải xa quê, người mẹ hiền tỉ mẩn học cách dùng điện thoại chụp mấy bức ảnh gửi qua ứng dụng mạng xã hội cho đứa con út. Nhận được những bức hình mẹ gửi, thương mẹ bao nhiêu tôi lại nhớ mùa hoa vải quê nhà bấy nhiêu. Chủ nhật tôi lên xe về quê với mẹ, về với mùa hoa vải thân thương.
Bao năm xa quê, đi rồi về nhưng lần nào về lòng tôi cũng xao xuyến. Xe mới dừng ở con lộ to giữa làng, trái tim tôi đã rộn ràng khi thấy cả một vùng hoa vải trắng xóa. Tháng Tư quê nhà, nắng lấp lóa bao trùm cả một không gian ấm áp, màu vàng chanh cứ thế lấp lánh trên khắp cây cối, hoa lá, đường quê. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới độ nào đầu xuân, cây vừa đâm chồi này lộc mà giờ đã bung những bông hoa trắng xóa. Con đường làng dẫn tôi đi vào nhà cũng là con đường ngược ký ức, tuổi thơ tôi hiện lên qua từng mùa hoa vải. Tôi cùng đám bạn từng đi chăn trâu, chăn bò, ngước mắt nhìn hoa nở trắng xóa rồi nghĩ tới lúc quả vải lúc lỉu đầy cành mà lòng ngập tràn hạnh phúc.
Chắc có lẽ chỉ những người con của quê hương trồng vải mới “nặng tình” và yêu mến loài hoa này đến thế. Bởi hoa vải không phải thứ cắm trong bình, trong lọ để chơi hàng ngày. Tôi nhớ hồi còn ở nhà, mỗi sáng sớm tôi lại chạy ra vườn để ngắm những bông hoa vải trên cao xôn xao trong nắng mới. Nhìn từ xa, cây vải trông như một chùm hoa khổng lồ được kết đính hàng triệu bông bé xíu. Tôi thích thú nhìn những chú ong cong đuôi hút từng giọt mật thơm. Lúc đó, hương hoa vải thoang thoảng dịu nhẹ, lan tỏa cả một khoảng trời quê bao la bát ngát… Hoa vải bé li ti, nụ hoa bật thành từng chùm trên kẽ lá, rồi chĩa lên phía trên trời cao. Hoa vải vừa chúm chím thì chúng có màu xanh nhạt, đến khi bung nở mới thành màu trắng tinh khôi. Bà tôi còn chỉ cho tôi cách phân biệt hoa đực và hoa cái. Hoa đực thì đài hoa vươn rộng, mỗi đài hoa đực có hai đến ba cặp râu trên đầu mang phấn, còn hoa cái thì không có râu, núp bóng sau hoa đực. Tạo hóa kể ra cũng lạ, chỉ từ những bông hoa giản đơn ấy vậy mà ít tháng sau lại cho ra những nhành quả trĩu mọng, ngọt lịm, có giá trị dinh dưỡng cao.
Mỗi mùa hoa vải luôn gắn với niềm vui, hy vọng của những người dân quê. Về làng lần này, tôi thật bất ngờ khi thấy nhiều hộ dân làm kinh tế còn mày mò học cách nuôi ong, tận dụng mùa hoa vải để lấy mật. Buổi sớm, giữa mùa hoa vải ngát thơm, khách tới chơi rất có thể sẽ được mời một ly nước mật ong chanh ngọt chua dìu dịu. Đó là món quà quý giá. Giữa cái nắng đầu hạ vàng lấp lánh, tôi thấy mình như tan trong mùa hoa vải thân thương, trong giọt mật quê nhà…
Mùa hoa vải trong tôi là nỗi nhớ, là bao kỷ niệm thân thương chẳng thể xòa nhòa dù tôi đã xa quê hai mươi năm có lẻ. Về nhà hôm nay giữa mùa hoa vải, trong một không gian yên bình, tôi thấy mình thật hạnh phúc…
ĐÀO THANH TÙNG
Nguồn: Tạp chí VHNT số 531, tháng 4-2023